Tuấn
Nguyễn
Vừa
qua, lúc 10 giờ ngày 01/05/15, blogger Điếu Cày Nguyễn Văn
Hải đã có mặt tại Tòa Bạch Ốc để cùng dự một
buổi Hội luận với Tổng Thống Barack Obama nhân ngày Tự
Do Báo Chí Thế Giới. Tại buổi hội luận Điếu Cày đã
chia sẻ về “những điều luật mơ hồ, vô lý mà nhà
cầm quyền CSVN dựa vào đó để đàn áp quyền tự do
ngôn luận của người dân Việt Nam”; “Điều tôi luôn
mong mỏi là người dân Việt Nam có được đầy đủ
những quyền cơ bản, đặc biệt là quyền tự do báo
chí, tự do ngôn luận”(!)”
Sự
thật có phải vậy không? Hay Nguyễn Văn Hải đầu óc có
vấn đề nên nói xằng, xuyên tạc về tình hình tự do
báo chí, tự do ngôn luận ở Việt Nam?
Trước
hết, về mặt văn bản, Hiến pháp nước Cộng hòa XHCN
Việt Nam (năm 2013) Điều 25, ghi rõ: “Công dân có quyền
tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội
họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền
này do pháp luật quy định”. Để đảm bảo cho quyền
được thông tin, tự do ngôn luận, tự do báo chí của
mọi công dân được thực thi trong cuộc sống theo quy
định của Hiến pháp, Nhà nước ta đã ban hành các luật,
như: Luật Báo chí năm 1989 và được sửa đổi, bổ sung
năm 1999 (sau đây gọi là Luật Báo chí 1999); Luật Xuất
bản được Quốc hội khóa XIII, kỳ họp thứ tư thông
qua ngày 20-11-2012, có hiệu lực từ ngày 01-7-2013, v.v.
Điều
2 của Luật Báo chí 1999 ghi rõ: “Nhà nước tạo điều
kiện thuận lợi để công dân thực hiện quyền tự do
báo chí, quyền tự do ngôn luận trên báo chí và để báo
chí phát huy đúng vai trò của mình. Báo chí, nhà báo hoạt
động trong khuôn khổ pháp luật và được Nhà nước bảo
hộ; không một tổ chức, cá nhân nào được hạn chế,
cản trở báo chí, nhà báo hoạt động. Không ai được
lạm dụng quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn luận
trên báo chí để xâm phạm lợi ích của Nhà nước, tập
thể và công dân. Báo chí không bị kiểm duyệt trước
khi in, phát sóng”.
Điều
4 của Luật Báo chí cũng khẳng định, mọi công dân Việt
Nam đều có quyền “Tiếp xúc, cung cấp thông tin cho cơ
quan báo chí và nhà báo; gửi tin, bài, ảnh và các tác
phẩm khác cho báo chí mà không chịu sự kiểm duyệt của
tổ chức, cá nhân nào và chịu trách nhiệm trước pháp
luật về nội dung thông tin”. Cùng với đó, Chính phủ
và các cơ quan chức năng đã ban hành những quyết định,
nghị định, thông tư, quy chế,... về việc các cơ quan
chức năng định kỳ thông tin với báo chí về tình hình
mọi mặt của đất nước. Như vậy, quyền tự do ngôn
luận, tự do báo chí ở Việt Nam đã được bảo đảm
bằng hệ thống pháp luật chặt chẽ, rõ ràng và minh
bạch.
Những
năm qua, Nhà nước Việt Nam đã không ngừng hoàn thiện
hệ thống pháp luật trong quản lý hoạt động báo chí,
xuất bản; cùng với việc quy định trách nhiệm của các
tổ chức, cá nhân trong hệ thống chính trị thực hiện
nghiêm túc quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận, quyền
tiếp cận thông tin,... chúng ta còn quy định rõ việc xử
lý các vi phạm đối với các quyền nói trên. Việc làm
này đã tạo ra hành lang pháp lý cho báo chí Việt Nam phát
triển, người làm báo được tự do tác nghiệp trong
khuôn khổ pháp luật, hòa nhập với báo chí khu vực và
trên thế giới. Mới đây, Hội nghị Trung ương 10 (khóa
XI) đã thông qua Đề án Quy hoạch và phát triển báo chí
đến năm 2025. Theo đó, tự do báo chí, tự do ngôn luận
trên cơ sở phát huy đầy đủ trách nhiệm xã hội, cá
nhân và tổ chức báo chí là điều luôn được Đảng,
Nhà nước và nhân dân ta tôn trọng.
Thứ
hai, hiện nay, Việt Nam có 845 cơ quan báo chí in, 98 báo,
tạp chí điện tử; 67 đài phát thanh, truyền hình Trung
ương và địa phương; 180 kênh phát thanh, truyền hình
trong nước và 75 kênh truyền hình ở nước ngoài; số
lượng người dùng in-ter-net đứng thứ 8 ở châu Á và
thứ 3 ở khu vực Đông Nam Á. Hiện có gần 18.000 người
được cấp thẻ nhà báo và hơn 19.000 hội viên Hội nhà
báo đang hoạt động. Tại Việt Nam, hiện có 30 văn phòng
báo chí nước ngoài với 35 phóng viên đăng ký thường
trú. Trung bình hằng năm có khoảng 230 đoàn với hơn
1.000 phóng viên nước ngoài vào Việt Nam tác nghiệp. Đây
là bộ phận luôn bám sát thực tiễn cuộc sống, có mặt
trên mọi vùng, miền của đất nước và một số địa
bàn trọng điểm trên thế giới để tổng hợp tin tức,
tình hình, phản ánh kịp thời, sinh động các lĩnh vực
của đời sống xã hội trong nước và quốc tế; cổ vũ
công cuộc đổi mới xây dựng và bảo vệ Tổ quốc;
phát hiện, nêu gương các nhân tố mới, các điển hình
tiên tiến, gương “người tốt, việc tốt”, v.v.
Đồng
thời, thông qua hoạt động báo chí, những người làm
báo Việt Nam luôn tích cực đi đầu trong đấu tranh với
các tệ nạn xã hội; phòng, chống tham nhũng, quan liêu,
lãng phí; đấu tranh, vạch trần những quan điểm sai trái
của các thế lực thù địch; tích cực đề xuất, phản
biện một cách khoa học về những chủ trương, đường
lối của Đảng, chính sách và pháp luật của Nhà nước;
góp tiếng nói vào việc xây dựng, phát huy sức mạnh của
khối đại đoàn kết toàn dân tộc; củng cố, hoàn thiện
Nhà nước pháp quyền XHCN; làm cầu nối hữu nghị để
mở rộng quan hệ của Việt Nam với bè bạn quốc tế;
tạo điều kiện thuận lợi cho các hãng thông tấn, cơ
quan báo chí quốc tế hoạt động, v.v. Báo chí Việt Nam
đã thực sự là một kênh thông tin, phản biện xã hội
rộng rãi, công khai, dân chủ, nhanh và có hiệu quả đến
với các cấp chính quyền và mọi tầng lớp nhân dân.
Thông qua báo chí, đã có hàng vạn ý kiến của nhân dân
đóng góp ý kiến vào dự thảo văn kiện của các kỳ
đại hội Đảng, mà gần đây là người dân góp ý sửa
đổi Hiến pháp năm 1992 để có được bản Hiến pháp
năm 2013; nhiều chủ trương, chính sách của các cấp
chính quyền, như: xây dựng tuyến đường sắt cao tốc
Bắc - Nam, xây dựng khách sạn và bãi đỗ xe ngầm ở
Công viên Thống Nhất (Hà Nội), xây dựng đường trục
Hồ Tây - Ba Vì (Hà Nội), Luật Thủ đô,… đã được
nhân dân ta thảo luận, phản biện sôi nổi, dân chủ.
Đó
bức tranh rất cơ bản về sự phát triển của nền báo
chí Việt Nam. Bức tranh đó, tự nó đã khẳng định rõ:
“quyền con người nói chung, quyền tự do thông tin, tự
do ngôn luận, tự do báo chí của mọi công dân ở Việt
Nam nói riêng đã được đảm bảo. Đó là một thực tế
khách quan không thể bác bỏ. Những ý kiến đánh giá sai
lệch về tự do báo chí, tự do ngôn luận ở Việt Nam là
xuất phát từ những mưu đồ xấu của một bộ phận
thiểu số những kẻ tiêu cực, phản động. Còn nhân dân
ta hiểu rõ bản chất của chúng là muốn tuyên truyền,
cổ súy cho những cái gọi là “giá trị dân chủ” theo
kiểu phương Tây, bịa chuyện, nói xấu chế độ XHCN,
kích động hằn thù dân tộc, tôn giáo nhằm phá hoại
khối đại đoàn kết toàn dân tộc; tuyên truyền văn hoá
xấu độc. Vì thế, chúng nhất định thất bại./.
Nguồn: facebook Việt Nam Thời Báo
No comments:
Post a Comment