Sự
thỏa hiệp luôn mang lại yên ổn tạm thời, đó là lý
do chúng ta thích thỏa hiệp, mỗi bên nhường một tý dĩ
nhiên sẽ không đẩy cả 2 sang các thái cực khác nhau
khiến mâu thuẫn thêm sâu rộng. Tuy nhiên thỏa hiệp
không phải là phương án của mọi vấn đề, vấn đề
về lợi ích có thể thỏa hiệp, nên thỏa hiệp, mỗi
ngày có hàng triệu thỏa hiệp lợi ích xảy ra. Cũng có
những điều không thể thỏa hiệp.
Mỹ
đã rải ở miền Nam Việt Nam 45.260 tấn (khoảng 75 triệu
lít) chất độc hóa học.
Số bom ném xuống Việt Nam là 7,85 triệu tấn, gấp gần
3 lần tổng số bom sử dụng trong Thế
chiến thứ hai trong
cái gọi là "chính
sách lunarization" (Mặt
Trăng hóa).
Trong
chiến tranh 5 triệu tính mạng người Việt bị cướp đi,
50% diện tích rừng bị phá hủy, mỗi người dân Việt
Nam phải chịu đựng trên dưới 250 kg bom đạn Mỹ. Sau
chiến tranh, hàng triệu tấn bom mìn chưa phát nổ còn sót
lại trong lòng đất làm hơn 42.000 người chết, 62.000
người bị thương từ 1975 đến nay, gây ô nhiễm 6,6
triệu ha đất (chiếm 20% diện tích Việt Nam), khiến
chính phủ Việt Nam phải chi mỗi năm khoảng 100 triệu
USD để khắc phục hậu quả bom mìn.
Có
kẻ đến nhà bạn, cầm ghế dập lên đầu bố bạn, lấy
dao đâm vào bụng mẹ bạn, tuột quần ỉa lên bàn thờ
nhà bạn, bạn còn ngồi cãi nhau với thằng hàng xóm xem
nó đến xâm lược hay tặng quà làm gì? Để làm gì? Tại
sao phải chạy theo cái vỏ ngôn từ mà bỏ quên đi bản
chất sự việc?
Tôi
thì cóc quan tâm là xâm lược hay không, nội chiến hay
không, ý thức hệ là cái quái quỷ gì, chỉ cần mày đến
đây tưới bom rải đạn lên đầu dân tao, chỉ cần mày
chạy theo thằng ăn cướp quay lưng chỉa súng vào dân tộc
thì mày phải chết, và tao mừng là mày đã chết. Không
có lý luận gì cao sang, không có gì để thỏa hiệp.
Chính
sách sai lầm với người VNCH sau 1975?
Thông
thường ở các cuộc chiến trên thế giới (đã xảy ra)
thì ngay sau chiến thắng sẽ là 1 cuộc thanh trừng đẫm
máu.
Để
dẹp tan các kẻ chống lại Cách Mạng (Tư Sản Pháp,
1789), Hội Nghị Quốc Ước và Ủy Ban An Toàn Công Cộng
đã cho lập ra một cơ quan cảnh sát chính trị tối cao,
gọi là Ủy Ban An Ninh Tổng Quát (the committee of General
Security) có mục đích bảo vệ Nước Cộng Hòa, chống
lại các kẻ nội thù.
Trong
thời kỳ Khủng Bố của nước Pháp từ năm 1793 tới năm
1794, vào khoảng 40,000 người đã bị giết, một số lớn
khác bị cầm tù. Riêng tại thành phố Paris kể từ tháng
9-1793 tới tháng 6-1794, vào khoảng 2,500 người đã bị
đưa lên máy chém guillotine.
Mà nước Cộng Hòa Pháp được xây dựng trên căm bản của bản "Tuyền Ngôn về các Quyền lợi của Con người", hiện nay vẫn là "biểu tượng" về "Dân chủ - nhân quyền" đó nha, không phải dạng vừa đâu. Rộng đấy!
Mà nước Cộng Hòa Pháp được xây dựng trên căm bản của bản "Tuyền Ngôn về các Quyền lợi của Con người", hiện nay vẫn là "biểu tượng" về "Dân chủ - nhân quyền" đó nha, không phải dạng vừa đâu. Rộng đấy!
Việt
Nam, 1975, khi quân giải phóng chưa vào Sài Gòn, ngụy quân
đã tuyên truyền về 1 cuộc tắm máu do Cộng Sản gây
ra, nhưng điều đó không xảy ra, quân giải phóng vào Sài
Gòn trong sự hân hoan của người dân và không có dấu
hiệu nào cho thấy có sự giết chóc sau giải phóng. Nghĩa
là nhân từ, nhân đạo rồi.
Còn
đi cải tạo. Xin thưa, trộm chó, trộm gà bắt
được nếu không bị dân đánh nhừ tử thì cũng đi tù,
đi cải tạo, đừng nói chi đến phản quốc, bán nước.
Ờ thì không phải bán nước, chỉ là a dua theo người
ta để chống lại đất nước thôi. Sao cũng được,
nhưng đã có tội thì phải trả giá, đắt hay rẻ thì
cũng phải nhận lãnh.
Đó
là logic nhân quả. Còn xét về việc quản trị 1 đất
nước, không bao giờ có chuyện để cho 1 lực lượng lớn
có tư tưởng chống phá (hoặc có nguy cơ gây bất ổn)
tồn tại mà không có biện pháp. Chưa kể đến hoàn cảnh
đặc biệt của Việt Nam sau 1975, nếu ngày đó mà không
đưa họ đi cải tạo thì VN còn loạn nữa, chẳng đủ
sức đâu mà đánh Ponpot với TQ.
Sau
khi thống nhất đất nước Việt Nam không phải "lưỡng
đầu thọ địch" mà là "tứ đầu thọ địch".
Ở biên giới Tây Nam quân Ponpot quấy nhiễu (1977, 1978), ở
biên giới Tây Bắc quân TQ xâm lấn (1979), trong nước thì
Fulro rồi Hoàng Cơ Minh cùng tàn dư VNCH âm mưu "phục
quốc", kinh tế thì cấm vận tứ bề. Ngày đó không
đưa những người từng phục vụ cho chế độ cũ (VNCH)
vào quản chế thì có lẽ đến bây giờ đất nước còn
chưa yên tiếng súng.
"Thuyền
nhân" họ ra đi vì tự họ muốn, không ai ép buộc
cả, một nơi nào đó giàu có hơn vẫy gọi họ, họ đi.
Tôi chẳng than khóc cho họ, những người đã rời bỏ
đất nước trong khó khăn. Ai muốn đi thì đi, điều đó
tốt, đất nước này, dân tộc này vẫn trường tồn mà
không cần họ.
Ấy
thế mà tôi thấy nhiều người cố trốn tránh khi bị
nhắc đến vấn đề ấy, đó là sự thỏa hiệp. Với
tôi thì ngay cả bây giờ nếu đem gom hết các "anh
chị em dâm chủ" đi cải tạo, quản chế, tôi ủng
hộ 2 tay, ngay và luôn, vì như thế đất nước yên bình
lắm, cũng bớt đi được vài cá thể ăn hại.
Hòa
giải, hòa hợp?
Điều
ngu xuẩn nhất mà tôi từng đọc thấy là việc những kẻ
bán nước thua cuộc lại ra điều kiện hòa giải. Logic
trong việc hòa giải xưa nay chỉ có 3: Một là hai bên
đánh nhau chưa phân thắng bại hoặc chưa thấy rõ thắng
bại mà không muốn tiếp tục cuộc chiến nên hòa giải,
hai là bên chính nghĩa chia bàn tay tha thứ ra với bên lầm
lỡ, ba là bên lầm lỡ biết hối lỗi mong quay lại con
đường sáng.
Chưa
thấy ở đâu mà những kẻ tàn dư bán nước thua cuộc
40 năm sau còn đòi ra điều kiện để được hòa giải.
Việc này nên được ghi vào sách, mục "những câu
chuyện đếch thể tin nổi" mới đúng.
Sau
1975, nhiều người Việt xuất ngoại, nhưng người còn
tấm lòng với đất nước họ lo làm ăn, khi trở nên khá
giả họ đã âm thầm trở về mà không cần đợi nhà
nước ra chính sách hòa giải, hòa hợp. Còn cũng có 1 bộ
phận chống Cộng cực đoan (CCCĐ), ảo tưởng phục quốc
cứ suốt ngày biểu tình chống phá.
Bọn
CCCĐ, tôi nói thật, toàn khố rách áo ôm, ăn rồi ngồi
không hưởng trợ cấp mấy trăm quen ấy mà, suốt ngày
đi biểu tình thì thời gian đâu là mà việc kiếm tiền.
Đám lười lao động này thì có hòa giải cũng chả góp
sức được gì cho đất nước đâu.
Hết
gửi thỉnh nguyện thư lại trình đạo luật này nọ
chống lại đất nước thì ai hòa giải cho nổi. Nói
chuyện thỏa hiệp với chúng nó để không vui trong ngày
vui thống nhất là chuyện không thể nào. Không thể.
Tôi
cứ vui ngày vui lớn, cứ gọi 30/4 là đại thắng mua
xuân, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Sự
thật nó vậy, không bao giờ được thỏa hiệp. Cũng như
bộ ngoại giao kiên quyết phản đối đạo luật bẩn
thỉu của Canada thôi.
Thiện
- ác, sự thật - dối trá là những điều như vậy, cái
thiện không thể thỏa hiệp với cái ác để tìm sự yên
bình mục ruỗng, sự thật không thể thỏa hiệp với dối
trá để cho ra nửa cái bánh mì được. Diễn biến hòa
bình chính là đi từ đấu tranh với cái ác thành sự
thỏa hiệp, đi từ việc bảo vệ sự thật đến mơ hồ
lẫn lộn.
Một
mùa 30/4 nữa lại về và vài kẻ lại tìm cách thỏa hiệp
với gai góc của lịch sử dù lịch sử chẳng bao giờ
mịn màng. Tôi đã chán lên mạng đọc những luận điệu
tâm lý chiến của hơn 40 năm về trước, tôi biết ngày
này năm sau, năm sau nữa nó sẽ lặp lại, lặp lại cho
đến khi người ta biết thế nào là phản đòn của lịch
sử. Nhưng tôi vẫn viết, viết riêng cho ngày thiêng liêng
này, không vì điều gì cả.
Xâm
lược? Nội chiến? Kháng chiến? Ý thức hệ?
Một
cuộc chiến ngôn từ để xác định ngôn từ cho cuộc
chiến 21 năm trường kỳ ấy diễn ra còn trường kỳ hơn
và chưa có dấu hiệu dừng lại. Người ta đòi hỏi phải
công nhận "Mỹ không xâm lược", "Đó là nội
chiến", "Một cuộc chiến ý thức hệ" ... .
Nhiều người cũng chạy theo để khẳng định "Mỹ
xâm lược", "Đó là kháng chiến", "Ý
thức hệ chỉ là đòn tâm lý chiến của Mỹ" ... .
Để làm gì?
Nguồn: blog kichbanquangcao
No comments:
Post a Comment