Trần Văn Hoàng Phúc
Lâu nay, một bộ phận
giới trẻ lấy hình ảnh phát triển của Hàn Quốc ngày
nay để so sánh với Việt Nam và vội vàng phê phán Đảng
Cộng sản Việt Nam với những nhận xét khá dễ dãi và
khập khễnh. Nhưng sự thật bản chất vấn đề có đúng
như vậy?
Hội Anh Em Dân Chủ –
Brotherhood For Democracy đăng bài “Hàn Quốc “lột xác”
sau chiến tranh” với lời phụ họa cho rằng: “Việt
Nam và Hàn Quốc đều bị tàn phá bởi chiến tranh, nhưng
Hàn Quốc không có Đảng Cộng sản nên họ đã trở
thành 1 cường quốc về kinh tế và quân sự. Việt Nam có
Đảng Cộng sản nên vẫn là nước nhược tiểu về kinh
tế và quân sự…”.
Những lập luận kiểu
như thế này, chúng ta đã đọc mỏi mắt, nghe mòn tai
rồi. Dẫu biết nếu ai đó cố tình ngu thì chúng ta nói
cách nào họ vẫn phô bày trí tuê của mình, nhưng chúng
ta vẫn phải nói.
I. Chiến tranh Nam - Bắc
Triều Tiên chỉ kéo dài 3 năm, kết thúc năm 1953. Cả về
thời gia và hậu quả của nó không thể nào so sánh được
với chiến tranh chống Mỹ của Việt Nam.
Chiến tranh chống Mỹ của
VN diễn ra trong 21 năm, với 5 triệu quân dân bị chết,
hàng triệu người khác bị thương, nhiễm chất độc, số
bom đạn kỷ lục trong tất cả các cuộc chiến. Đến
ngày hôm nay hậu quả cũng chưa khắc phục hết.
II. Hàn Quốc đã bất
chấp đạo lý làm giàu bởi chiến tranh ở Việt Nam:
Trong tài liệu America’s
Korea, Korea’s Vietnam (tạm dịch: Chiến tranh Triều Tiên
với Mỹ, chiến tranh Việt Nam với Triều Tiên) của
Charles K. Armstrong cho biết Hàn Quốc đã gửi hơn 300.000
lính đánh thuê cho Mỹ tới miền Nam Việt Nam.
Ngày nay nhìn về lịch sử
phát triển thành con rồng Châu Á, giới trẻ Hàn Quốc
chỉ biết nói “Tôi biết ơn Việt Nam”. Vì sao? Hồi
ấy, Chính phủ Mỹ đổ viện trợ vào “bơm” miền Nam
Việt Nam phồn vinh hơn Đại Hàn… Park đã chọn bài toán
4 lợi ích:
(1) Đáp ứng yêu cầu đồng minh, bán cho Chính phủ Mỹ gần 400.000 lính đánh thuê (số liệu hiện vẫn chưa thống nhất), và 1,1 triệu phụ nữ Hàn phục vụ các nhu cầu của họ, đổi lấy viện trợ kinh tế văn hóa xã hội.
(1) Đáp ứng yêu cầu đồng minh, bán cho Chính phủ Mỹ gần 400.000 lính đánh thuê (số liệu hiện vẫn chưa thống nhất), và 1,1 triệu phụ nữ Hàn phục vụ các nhu cầu của họ, đổi lấy viện trợ kinh tế văn hóa xã hội.
(2) Thanh lọc xã hội bằng
biện pháp quân phiệt, trấn áp thành phần chống đối
và tầng lớp lưu manh làm cản trở chương trình canh tân
đất nước, tống hết vào án lính “xuất khẩu”, nổi
tiếng côn đồ hung hăng tàn độc, giao quân cho Mỹ đưa
đi ngoài nước “giết” dùm.
(3) Dùng phần lớn tiền
ấy làm học bổng dành đào tạo các nguồn nhân lực kỷ
thuật then chốt cần cho kế hoạch công nghiệp hóa…
(4) Giáo dục thế hệ hậu
bị khắc ghi hận nhục phải trả bằng chính kết quả
học tập nghiên cứu và làm việc, khi mỗi tháng nhận
trợ cấp đều tuyên hứa xác nhận biết rõ đây là tiền
đã phải đánh đổi xương máu 1,5 triệu đồng-bào của
mình nhằm thực hiện hoàn thành các mục tiêu Học-thuyết
K (Kungfu Korea…). Do vậy, phần lớn tầng lớp tri thức
Hàn độ tuổi trung niên ngày nay, đều mong muốn làm điều
gì đó có thể, nhằm đền đáp phần nào, vì với họ
“… nếu như không có cuộc chiến Vietnam?”.
III. Không những thế, sau
1975, VN phía Bắc phải đánh Trung Quốc, phía Tây Nam phải
đánh Ponpot, tiêu hao rất nhiều sức người sức của.
IV. Hàn Quốc mặc dù chia
đôi nhưng chắc chắn không bị chia rẽ trong thống nhất
như Việt Nam khi phải đối đầu với cả đám quân thánh
chiến ngoài biên giới, sự phong tỏa cô lập, kìm hãm
kinh tế của Mỹ và đồng minh mấy chục năm sau chiến
tranh trong điều kiện kinh tế đã kiệt quệ hoàn toàn
cũng như phải “nuôi” cả đám người vọng Mỹ, cả
dân tộc với đa số tiểu nông, mù chữ hậu quả của
chính sách “ngu dân”, sự phân hóa dân tộc, vùng miền
là hệ lụy chính sách “chia để trị” ngàn đời nay…
V. Cuối cùng, vì Việt
Nam dư thừa quá mức những tri thức mà chỉ biết ngồi
"so sánh".
Nguồn: facebook Thanh Niên
Việt Nam
No comments:
Post a Comment