Sau nhiều thảm họa dư
luận đó, Việt Tân đành phải bỏ sào huyệt ở chốn
phồn hoa đô hội nhiều người Việt sinh sống tại Cali
mà dọn tới hang ổ mới là thành phố Seattle, tiểu bang
Washington.
Hệ thống
kinh tài và các tổ chức ngoại vi của Việt Tân
Có thể nói
tổ chức khủng bố Việt Tân là tổ chức giàu có nhất
trong tất cả các tổ chức khủng bố, đảng phái chống
Cộng tại hải ngoại. Nhờ chúng tận dụng thời điểm
cuối thập niên 1980 khi Liên Xô và Đông Âu sụp đổ,
chúng tuyên truyền lên rằng Cộng sản Việt Nam sắp sụp
đổ tới nơi, và “chúng tôi” sẽ về nước lập
chính quyền mới, hứa hẹn phong cho ông A bà X chức này
tước nọ, chúng tranh thủ tuyệt đối sự ủng hộ của
những kẻ chống Cộng và những chính trị gia sa lông,
cơ hội ở hải ngoại, quyên tiền quyết liệt. Những
đồng tiền đó chúng dùng để mở hệ thống Phở
Hòa với hàng ngàn chi nhánh có trên khắp
California và nước Mỹ. Dĩ nhiên, mỗi tiệm phở đều
có thùng “quyên góp kháng chiến”. Điều này làm
chúng bị bà con hải ngoại chế giễu và gọi là “đảng
Phở Bò” hay “Mặt trận Phở Bò” hoặc
“kháng chiến Tái Nạm Béo”.
Tiền quyên
góp, lừa gạt được của đồng hương cùng với tiền
tài trợ từ các quỹ N.E.D., quỹ S.I.D.A., quỹ “nhân
quyền”, quỹ “dân chủ”, quỹ xuất cảng đa đảng
đa nguyên của Hoa Kỳ, chúng dùng để mở hệ thống Phở
Hòa, mua / thuê các tàu cá, ăn bám vào thị trường hải
sản Hoa Kỳ, rất nhiều nhóm đánh cá, đánh cá thuê ở
Mỹ, nhất là vùng New Orleans là do Việt Tân làm chủ.
Những số tiền kiếm được, không phải đồng tiền
nào chúng cũng dùng cho việc chống phá Việt Nam, mà
chúng còn dùng để mua xe, mua nhà, mua đất, đầu tư bất
động sản, đầu tư kinh doanh, chúng có bonds, cổ phần,
cổ phiếu (stock) trong nhiều cơ sở kinh doanh cổ phần
hóa ở Mỹ. Chúng có hàng ngàn tài khoản chính, tài
khoản phụ trong nhiều ngân hàng lớn. Những tên đầu
sỏ đều đi xe Mỹ đời mới nhất, chúng thay xe như
thay áo. Tên nào tên nấy sở hữu hàng chục tiệm làm
móng tay, viện thẩm mỹ, siêu thị, nhà hàng, khách sạn
v.v. Chúng vừa là một tổ chức khủng bố nguy hiểm,
vừa là một tập đoàn tài phiệt tư bản Mafia giàu
mạnh, là một tổ chức tội ác, tội phạm trá hình,
mang tính chất xã hội đen quy mô lớn.
Chính phủ
trung ương Mỹ và CIA thì nuôi chúng để cắn Việt Nam,
tài trợ cho chúng xuất cảng “dân chủ Mỹ” và
“chuyển lửa về quê hương”. Cảnh sát địa phương
hoặc nhân viên công lực cấp tiểu bang, cấp thành phố
thì không làm gì được chúng vì không có bằng chứng
gì có thể chứng minh rõ ràng là chúng vi phạm luật
pháp. Ông Hoàng Duy Hùng, chủ tịch cộng đồng thành phố
Houston, TX, một người từng ngồi tù tại Việt Nam vì
hoạt động lật đổ nhà nước và sau đó được đặc
xá vì tỏ ra ăn năn hối cải, ông ta là một người
chống Việt Tân nhưng cũng phải nhìn nhận “So với
Hội Tam Hoàng của Tàu và Mafia của Ý thì Việt Tân cũng
không thua kém bao nhiêu”.
Ngoài ra,
Việt Tân còn thành lập rất nhiều tổ chức ngoại vi,
các cơ quan truyền thông, báo chí, trong đó có những cái
loa rất ấn tượng tại hải ngoại như Asia, SBTN v.v.
Chúng còn dùng những thủ đoạn cạnh tranh không lành
mạnh để tấn công các chương trình ca nhạc khác của
đồng hương. Ví dụ khi trung tâm Thúy Nga sản xuất
video ca nhạc với chủ đề Mẹ năm 1999, chúng viện cớ
video có những cảnh lính Mỹ từ trực thăng xả súng
vào dân lành chạy loạn do đạo diễn dựng lại từ
phim tài liệu, video có nhạc cảnh Ca Dao Mẹ của nhạc
sĩ Trịnh Công Sơn do Don Hồ trình diễn, nhạc phim có
cảnh bông lúa màu đỏ do kỹ thuật video, và cuối phim
MC Nguyễn Ngọc Ngạn có nói về “đàn chim xa xứ bay về
tố ấm”, có vẻ trùng lặp với chủ trương Đại đoàn
kết dân tộc của chính phủ Việt Nam, nên Asia đã mượn
cớ đó cho tay sai tấn công, chửi bới chương trình ca
nhạc Paris By Night. Chúng thuê người gọi vào các đài
radio để mắng chửi Thúy Nga không tiếc lời. Chúng dàn
dựng, kêu gọi, kích động những cuộc biểu tình một
thời gian dài sau đó trong các chương trình Paris By Night
sau này. Về sau Thúy Nga phải làm một số chương trình
theo quỹ đạo chính trị của chúng để xoa dịu lũ côn
đồ, rồi sau đó chúng mới để yên.
Trung tâm
Asia đầu tiên do nhạc sĩ Anh Bằng sáng lập, sau khi Trúc
Hồ, 1 thành viên Việt Tân mua lại trung tâm này thì nó
đã biến chất, biến dạng thành một cái loa chống cộng
rẻ tiền, chuyên tung hô, ca tụng ngụy quyền, ngụy
quân, bóp méo lịch sử, bịa đặt thông tin, phỏng vấn
cuội, tự phỏng vấn lẫn nhau, và đào bới hận thù,
hòng dựng lại thây ma. Nếu Asia là một trung tâm ca nhạc
thiên về tâm lý chiến, thì đài SBTN do Trúc Hồ và Việt
Dzũng đứng tên làm chủ (Nguyệt Ánh cũng có cổ phần)
lại là một đài truyền hình lá cải ở California,
chuyên đưa tin giật gân để câu khách, câu quảng cáo,
và phục vụ cho mục tiêu chống Việt Nam của Việt Tân.
SBTN từng
đưa những “tin tức” làm nhiều người vừa buồn
cười vừa phải lắc đầu vì mức độ hoang tưởng của
chúng như: Đảo chánh ở Hà Nội, phe cộng sản
miền Bắc và cộng sản miền Nam dàn trận đánh nhau,
phe Nông Đức Mạnh và Nguyễn Tấn Dũng dàn trận đánh
nhau, Võ Văn Kiệt bị đầu độc chết, Cộng sản Việt
Nam họp bí mật với Trung Cộng xin được như Tây Tạng,
quân đội tiếp quản Sài Gòn năm 1975 là quân đội…
Trung Cộng v.v. và còn nhiều thông tin lá cải
khác.
Nhiều bà
con Việt kiều nói vui rằng bọn SBTN này muốn cạnh
tranh với Vân Sơn về khoản hài hước chắc. Ngoài ra
Việt Tân còn thành lập và nuôi nhóm “Thanh Niên Cờ
Vàng”, “Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu”, và
“Mạng Lưới Tuổi Trẻ Việt Nam Lên Đường”,
chúng lập ra vô số các trang web trên mạng, nhiều trang
web chúng cho thiết kế toàn màu đen ra vẻ thần bí, rồi
tự xưng “chúng tôi là tuổi trẻ Việt Nam ở ngay
trong nước, trụ sở ở ngay Hà Nội” v.v. Ngoài các
tổ chức ngoại vi, Việt Tân còn tổ chức nhiều trại
hè, nhiều trung tâm hướng đạo, để nhồi sọ thiếu
niên Mỹ gốc Việt, khiến họ mất gốc, vong bản, biến
chất thành những con thiêu thân chống phá đất nước,
căm thù dân tộc. Chúng bắt các em phải chào cờ ba que,
cờ Mỹ, hát quốc ca Mỹ và cái gọi là “quốc ca Việt
Nam Cộng Hòa” (bài hát mà cha anh bọn chúng ăn cắp của
nhạc sĩ cộng sản Lưu Hữu Phước rồi tự ý thay tựa
đề, chỉnh sửa lời hát) tẩy não, nhồi nhét vào đầu
các em những thông tin bịa đặt về lịch sử nước
nhà, gieo rắc những tư tưởng độc hại, thù hận vào
đầu các em, chúng dạy các em cái gọi là “lịch sử”
do chúng tự tưởng tượng ra. Việt Tân cũng mở những
lớp võ thuật rồi nhồi sọ võ sinh rằng “học võ
để sau này về quang phục quê hương”. Tổ chức
“Đảng Dân tộc” của Nguyễn Hữu Chánh cũng học
theo “chiêu” này.
Thời kỳ
Mỹ chưa phát động cuộc chiến “chống khủng bố”
thì chúng đánh thẳng vào trong nước. Thời kỳ Mỹ đã
phát động thì chúng móc nối với lũ Việt gian trong
nước. Chúng luôn rình rập, tìm cách bắt liên lạc, móc
nối, dụ dỗ, mua chuộc, kích động những thành phần
bất mãn trong nước để biến họ thành những kẻ phản
quốc, và trả lương cho những tên này qua hình thức
“tài trợ”, “giúp đỡ tài chánh”, “yểm trợ quốc
nội”, “bảo trợ” v.v. Chúng trích ra số tiền Mỹ
tài trợ cho chúng rồi tài trợ cho đám “quốc nội”.
Nhiều tên khi bị bắt đã khai báo huỵch toẹt trước
máy quay rằng chúng bị Việt Tân móc nối, dụ dỗ, mê
hoặc, có liên hệ với Việt Tân ra làm sao, được Việt
Tân tài trợ ra nước ngoài huấn luyện ra sao v.v. như
đám “Chị Hai”, “Chị Ba”, “Chị Tư” Nguyễn
Tiến Trung, Lê Công Định, “thầy bói kiêm nhà
nghiên cứu Chấn” Trần Huỳnh Duy Thức, Lê
Thăng Long v.v., những video công khai tự thú, nhận
tội, và xin xỏ khoan hồng của bọn mạo xưng “dân
chủ” này đều được cư dân mạng tải lên trang web
Youtube.
Tại sao tổ
chức khủng bố này vẫn nhởn nhơ trên đất Mỹ?
Đơn giản
là vì chúng không có khủng bố nước Mỹ và cũng chưa
phải là một tổ chức khủng bố quốc tế như Al Qaeda.
Chúng chỉ có khủng bố Việt Nam, một nước XHCN, có ý
thức hệ và những lợi ích đối lập với Hoa Kỳ,
nghịch với chính sách toàn cầu, chiến lược bành
trướng toàn cầu, bá chủ thiên hạ của họ. Xưa nay Mỹ
vẫn áp dụng một chính sách nước đôi, hai mặt, mà
chính những nhà chính trị Hoa Kỳ vẫn hay gọi là “tiêu
chuẩn kép” (double standard) về vấn đề chống khủng
bố. Nghĩa là nếu có khủng bố nước Mỹ hoặc là
khủng bố quốc tế từng khủng bố các đồng minh của
Mỹ, hoạt động khủng bố trên các địa bàn của đồng
minh Mỹ, có sự ảnh hưởng của quân đội Mỹ khắp
thế giới, thì Mỹ mới liệt vào danh sách khủng bố.
Còn những tổ chức khủng bố do các nước khác, đặc
biệt là các nước không phải đồng minh của Mỹ, không
cùng lợi ích chính trị, quân sự với Mỹ, khác ý thức
hệ với Mỹ v.v. đưa vào danh sách khủng bố thì Mỹ sẽ
không liệt vào danh sách khủng bố của họ, không coi đó
là khủng bố, thậm chí còn bênh vực, biện minh, bao
biện, bảo vệ, nuôi nấng, bảo trợ cho tổ chức đó.
Như tổ chức Việt Tân mà chính phủ Việt Nam đã liệt
vào danh sách khủng bố. Như tổ chức Tresnia mà Nga đã
liệt vào danh sách khủng bố. Như một vài nhóm Pháp
Luân Công và tổ chức vũ lực bạo động ở Tân Cương
của Trung Quốc. Hay như các nhóm vũ trang đối lập ở
Libya đã từng bắn giết, thảm sát người dân, làm sập
nhà dân chúng v.v. và đã bị chính phủ Libya liệt vào
danh sách khủng bố, nhưng Mỹ và phương Tây đã hỗ
trợ, viện trợ, đỡ đầu cho họ. Trước đây, khi 2
công dân Đức du lịch Libya đã bị giết chết, chính
phủ Libya điều tra xác định là Al Qaeda làm và đã phát
lệnh truy nã toàn cầu gởi tới Interpol, tầm nã Bin
Laden và các tay cầm đầu Al Qaeda nhưng lại bị Mỹ và
Anh ngăn lại.
Ngoài ra, Mỹ
còn viện trợ, tài trợ, giúp đỡ các chính phủ và
quân đội đồng minh khủng bố người dân, như trường
hợp họ tài trợ cho Israel khủng bố, thảm sát dân
Palestine nhiều năm nay. Trong quá khứ, Mỹ từng ngầm hỗ
trợ và bênh vực, biện hộ cho chế độ khủng bố,
diệt chủng Khmer Đỏ. Từng dựng lên và nuôi dưỡng
ngụy quyền Ngô Đình Diệm và dung túng cho chúng khủng
bố trắng, lê máy chém khắp miền Nam Việt Nam. Ngay cả
trùm khủng bố Bin Laden mới bị Mỹ vắt chanh bỏ vỏ
gần đây và chính phủ độc tài Taliban cũng từng được
Mỹ tài trợ để chống lại Liên Xô, trước khi được
Mỹ bảo kê, Taliban và Al Qaeda chưa là gì cả, nhưng sau
khi được Mỹ cung ứng tiền bạc, vũ khí, họ mạnh lên
và trở thành một lực lượng đáng kể, có thể nói
chính Mỹ đã dựng lên khủng bố, tài trợ cho khủng
bố, để rồi phải đem quân đi diệt khủng bố, và
dùng đó làm chiêu bài để công nhiên điều quân viễn
chinh đi ra đi vô các nước như chốn không người, bành
trướng thế lực ra khắp hoàn cầu. Tổng thống Mỹ
Nixon đã từng “thân ái” ngồi chung với các lãnh tụ
Taliban và Al Qaeda và nói “Những người đàn ông này
tượng trưng cho các giá trị đạo đức của cha anh
chúng ta”, “These gentlemen are the moral equivalents of
America’s founding fathers” (Reagan nói vào năm 1985).
Căn cứ trên lịch sử và bản chất của chính sách
ngoại giao thực dụng Hoa Kỳ, thì có thể dễ hiểu vì
sao Việt Tân là một tổ chức khủng bố Việt
Nam, cùng với các tổ chức khủng bố khác vẫn có
thể sống nhăn trên xứ Mỹ.
Tình hình
Việt Tân hiện nay
Sau khi vụ
bưng bít bị phanh phui. Cái chết của trùm khủng bố
Hoàng Cơ Minh không còn có thể che giấu lấp liếm được
nữa. Trong thập niên 1990, các tay trùm Việt Tân đành
phải họp báo thú nhận tất cả, nước mắt cá sấu,
giọt vắn giọt dài trước các ống kính video rằng chủ
tịch Hoàng Cơ Minh đã bị Cộng sản Việt Nam giết rồi,
đã “tuẫn quốc”, đã “vị quốc vong thân”, đã
“hy sinh vô cùng oanh liệt” v.v. Việc này đã gây chấn
động trong cộng đồng Việt Nam hải ngoại, mọi người
rốt cuộc đều biết hóa ra Việt Tân lâu nay giấu nhẹm
cái chết của Hoàng Cơ Minh, bưng bít thông tin, che giấu
sự thật, lừa đảo, gạt tiền đồng bào ra sao.
Những vụ
làm ăn nhập nhèm, nhơ nhớp, mờ ám, dùng tiền “kháng
chiến” để mở tiệm phở bò, để cho gái, để ăn
chơi sa đọa, để mua tàu ra biển đánh cá, để mua nhà,
mua đất, mua xe, mua tiệm làm móng tay, mua siêu thị, mua
các cơ sở kinh doanh thương mại v.v. đều được chính
những người trong cuộc tiết lộ ra, nhiều người do
bất mãn, do không được ăn chia đầy đủ, bị mất
phần, hoặc chính những người do Tổng Cục 2 của
an ninh Việt Nam cài vào biết được và nhà nước
Việt Nam, báo chí Việt Nam tiết lộ ra, tất cả những
yếu tố đó kết hợp lại gây lên một làn sóng căm
phẫn dữ dội trong cộng đồng hải ngoại, tất cả các
phe phái hải ngoại, từ những Việt kiều yêu nước,
thân Cộng cho tới Việt kiều chống Cộng, đều quay
sang chống Việt Tân, mạt sát, miệt thị Việt Tân không
tiếc lời.
Việt Tân
được rất nhiều tiền, trở thành những triệu phú Mỹ
gốc Việt, trở thành những ông trùm mà người Mỹ gọi
là “Vietnamese Mafia”, nhưng mất đi lòng tin và sự ủng
hộ của giới chống Cộng, bị giới này ghen tỵ, ganh
ghét, ghen ăn tức ở, căm ghét, thù hận. Ngoài thì bị
chửi, bị “ném đá” túi bụi, trong thì chia rẽ, xào
xáo, nội bộ đấu đá lẫn nhau. Theo một số hồi ký,
tự truyện của người trong cuộc kể lại thì lúc đó
trong trụ sở không ngày nào không cãi nhau, dùng những
từ ngữ hạ cấp nhất để lăng mạ, “tổng sỉ vả”
lẫn nhau. Có những vụ liên quan như vụ năm 1999 khi 1
tay Việt Tân và 1 tay Việt Quốc hợp tác với nhau quyên
tiền tổ chức lễ tưởng niệm ngày “Quốc Hận”,
tay Việt Tân đông bầy đàn hơn nên liền sai đàn em bê
nguyên cái thùng tiền về nhà, sau khi tổ chức xong tay
này vì trước đó đánh bạc ở Las Vegas và cá độ
football (bóng bầu dục, bóng đá Mỹ) cháy túi nên ăn
cắp hết số tiền còn lại sang Hawaii, đã không chia lãi
lại cho tên kia mà còn lấy sạch số vốn của hắn. Tay
Việt Quốc và đồng bọn, cùng bọn Đại Việt (Đảng
Dân Tộc của trùm lừa đảo Nguyễn Hữu Chánh cũng ăn
theo chửi hùa vào Việt Tân) uất ức quá liền la lối,
ăn vạ thì Việt Tân tỉnh bơ bảo đó là chuyện riêng
giữa quý vị, ông kia hành xử với tư cách cá nhân,
không liên quan gì tới Việt Tân bọn tôi.
Sau nhiều
thảm họa dư luận đó, Việt Tân đành phải bỏ sào
huyệt ở chốn phồn hoa đô hội nhiều người Việt
sinh sống tại Cali mà dọn tới hang ổ mới là thành phố
Seattle, tiểu bang Washington, tiểu bang nằm ở vùng cực
Bắc Hoa Kỳ quanh năm đầy mưa và tuyết, và là thành
phố có rất ít người Việt, và có tỷ lệ tự sát cao
nhất nước Mỹ và 1 trong những thành phố có tỷ lệ
tự sát cao nhất thế giới.
Cuộc chiến
giành phân (fund) Mỹ
Nhằm mục
đích xâm nhập, lũng đoạn, xâm lược bành trướng “sức
mạnh mềm” vào các quốc gia khác. Mỹ đã mở rất
nhiều quỹ, thành lập nhiều tổ chức tại Hoa Kỳ và
các “tổ chức quốc tế” để phục vụ cho sách
lược Diễn biến hòa bình của họ, bành
trướng lan tỏa chính trị, thế lực ra khắp thế giới.
Những tổ chức này có những quỹ tài trợ, hỗ trợ
khác nhau, hướng tới những tổ chức bản xứ, những
tổ chức lưu vong, để dùng chúng xuất cảng “dân chủ”
kiểu Mỹ, đa đảng đa nguyên, các giá trị kiểu Mỹ,
các chuẩn mực kiểu Mỹ, hệ thống chính trị kiểu Mỹ
vào nước của chúng, tạo điều kiện để Mỹ thò cánh
tay lông lá vào nước sở tại, xây dựng, nuôi dưỡng,
hỗ trợ các lực lượng đối lập, hứa phong cho chúng
chức này tước nọ sau khi Mỹ “giải phóng” nước họ
xong. Đây là thủ đoạn chia rẽ, chia đất nước, dân
tộc khác ra làm nhiều phe, ủng hộ thế lực thân mình,
nếu cần thì dựng lên các chính phủ của mình, lật đổ
các chế độ đối lập với lợi ích Hoa Kỳ. Và xây
dựng, ủng hộ, yểm trợ các lực lượng, các tổ chức,
các chính phủ chấp nhận thần phục Mỹ và có lợi cho
kinh tế, chính trị, quân sự Hoa Kỳ, có lợi cho chính
sách bá quyền và chiến lược quốc tế của chính phủ
Mỹ. Đây là một biểu hiện của chủ nghĩa đế quốc,
bành trướng quốc tế, tư bản bá quyền.
Nhờ đó,
Việt Tân cũng nhận “tiền tài trợ” định kỳ từ
nhiều quỹ khác nhau. Quỹ từ chính phủ, quỹ của các
tổ chức trực thuộc chính phủ, quỹ từ các tổ chức
tư bản phi chính phủ do các tập đoàn tài phiệt tư bản
Mỹ, tư bản phương Tây, tư bản quốc tế làm chủ, và
các tổ chức trá hình phi chính phủ trực thuộc CIA và
chính phủ Mỹ, hoạt động dưới danh nghĩa “phi chính
phủ”, “từ thiện”. Để có đủ điều kiện, đủ
tư cách, đủ tiêu chuẩn, tiêu chí để nhận fund thì
các tổ chức phản quốc ở hải ngoại phải chứng minh
cho quan thầy thấy “bản lĩnh” và “khả năng” của
mình. Rằng mình có thể làm được cái gì, mình có thực
lực gì không, để xứng đáng nhận được những số
tiền tài trợ, đài thọ định kỳ đó.
Chính vì
vậy, tổ chức khủng bố Việt Tân và tập đoàn lừa
đảo Đảng Dân tộc của Nguyễn Hữu Chánh không ngừng
gởi người vào Việt Nam để lấy tiếng. Thậm chí đối
với một bọn nghiên về lừa đảo kinh tế hơn là khủng
bố chính trị quân sự như “Đảng Dân tộc” của
“chú phỉnh” Nguyễn Hữu Chánh thì chúng không cần
thành công, chúng chỉ cần dụ được ai là chúng “thí”
về Việt Nam cho bị công an bắt để lấy tiếng cho tổ
chức.
Cũng với
“chiêu thức” cũ, đó là vừa ỡm ờ, nói xa nói gần
cho cả thiên hạ hiểu mình là thủ phạm để lấy
tiếng, nhưng khi tuyên bố chính thức thì chối phăng đi
mỗi khi công an Việt Nam có được bằng chứng và đồng
bọn chúng nhận tội. Như khi Nguyễn Hữu Chánh sai Võ
Văn Đức về nước khủng bố, sau khi Đức ở tù, tưởng
đại ca sẽ can thiệp cho đàn em thoát được, không ngờ
chú Chánh trở mặt không nhận thằng em, khiến cho Đức
uất ức vô cùng, những hình ảnh Đức trên mặt báo
trong thời gian đó cho thấy 1 người đang rất phẫn uất,
tức tưởi vì bị chơi xấu, vì bị đàn anh bỏ rơi, bị
đem quăng ra giữa chợ, chịu tội thế cho đàn anh v.v.
Trong khi cả hải ngoại đều biết Võ Văn Đức là đàn
em loại “ruột” của Nguyễn Hữu Chánh. Sau khi mãn hạn
tù, trở sang Mỹ thì Võ Văn Đức lập tức rời xa Đảng
Dân tộc nhưng không dám có ý nghĩ trả thù hay đụng
chạm gì tới đại ca, vì biết đại ca có hàng trăm lâu
la đàn em, và trong người bao giờ cũng có súng.
Cũng như
Đảng Dân tộc, Việt Tân cũng gởi người đem chất nổ
vào Việt Nam để lấy tiếng, ngoài ra chúng còn mở rộng
địa bàn hoạt động ra ngoài phạm vi trong nước Việt
Nam, ra các tòa đại sứ, tòa lãnh sự, và các cơ quan
ngoại giao của Việt Nam ở các nước láng giềng, nhất
là ở các nước an ninh khá lỏng lẻo như Thái Lan,
Indonesia, Philipines v.v. Thậm chí, sau vụ nổ pháo hoa ở
Mỹ Đình trong sự kiện 1000 năm Thăng Long – Hà Nội,
cả Việt Tân và Đảng Dân tộc đều nói xa nói gần để
người ta tưởng người ra tay là thuộc tổ chức của
mình. Chỉ sau khi báo chí Việt Nam và công an Việt Nam ra
thông báo chính thức rằng đây chỉ là một tai nạn
nghề nghiệp thì chúng mới ngừng bốc phét.
Nói chung,
các tổ chức phản quốc và sẵn sàng bán nước ở hải
ngoại đều tìm cách khuếch trương thanh thế, tiếng
tăm, “số má” của mình ra cao nhất để giành lòng
chủ Mỹ, mong được chính phủ Mỹ ân sủng, cưng chìu,
và ban ơn mưa móc. Tất cả đều vì những số tiền
“tài trợ” hàng năm của các quỹ “dân chủ”, “nhân
quyền”, “vě tự do” của Mỹ vŕ phương Tây. Và xưa
cho tới nay, Việt Tân đều giành vị trí đầu bảng,
thứ hai là Đảng Dân tộc của Nguyễn Hữu Chánh, vì
vậy không lạ khi 2 tổ chức này bị các tổ chức “rận
chủ”, thế lực Vichoco, các hội đoàn chống cộng
khác, các “cộng đồng” khác, các “nhân sĩ” khác
chửi bới te tua. Và bản thân 2 tổ chức đó cũng thường
chửi nhau tay đôi trên báo chí, truyền thanh và truyền
hình. Chẳng qua là vì ghen ăn tức ở lẫn nhau. Kẻ thắng
người thua trong cuộc chiến giành “phân” Mỹ. Cùng là
chống Cộng nhưng người được ưu ái, được nuôi béo,
kẻ thì trơ mõm hoặc chỉ nhận được ít “xu lẻ”
theo kiểu bố thí ăn mày. Kẻ giàu người nghèo. Kẻ thì
làm chủ tiệm làm móng tay, kẻ thì phải làm thợ giũa
móng tay, rửa bát cắt cỏ, xin welfare, medicaid, foodstamp,
ăn xin trợ cấp Mỹ và ăn bám xã hội Mỹ nhưng nó vẫn
không cho (nhất là từ khi Bush lên thay Clinton, an sinh xã
hội Mỹ bị bóp nghẹt, thắt chặt). Làm các chiến sĩ
“dâng chủ” phải nai lưng ra làm culi, khuân vác, làm
assembly cho các đại gia trùm tư bản, đi cày như trâu,
bị bóc lột, bị kỳ thị, phân biệt chủng tộc mà vẫn
mở mồm ra chửi XHCN, chửi chủ nghĩa Marx Lenin. Những
kẻ đó đương nhiên cũng sẽ chửi Việt Tân và Đảng
Dân tộc vì 1 lẽ duy nhất: Tại sao “tụi tao”
cũng chống cộng mà “cực bỏ mẹ”, làm việc như
trâu bò vẫn “trơ mõm chó” trong khi “chúng mày” lại
giàu sang và ăn chơi đàng điếm thế? Tại sao tụi tao
cày overtime (thêm giờ), cày cả những ngày nghỉ cuối
tuần, cày cả những ngày nghỉ lễ, cày hai ba “jobs”
vẫn không đủ trả bills, trong khi chúng mày suốt ngày
đi du lịch, đi Las Vegas, đi đánh bài, cá độ football
thế?
Chung quy
cũng chỉ là ganh ghét, ghen ăn tức ở lẫn nhau. Đó là
nguyên nhân vì sao cùng là chống cộng, phản quốc,
phản động như nhau mà tay này ghét tay kia, nhóm
này ghét nhóm kia, tổ chức này chửi tổ chức kia, và
đặc biệt là Việt Tân bị chửi nặng nhất, bị chửi
nhiều nhất xưa nay. Bọn chống Cộng hải ngoại, nhất
là tại Mỹ, chửi Việt Tân còn nhiều hơn cả chửi
cộng sản.
Tương lai
của Việt Tân
Khủng bố
và phản quốc thì sẽ không thể có kết quả tốt. Việt
Tân đã làm quá nhiều chuyện ác nhân thất đức, bị
thất nhân tâm ở ngay cả địa bàn của chúng. Chúng bị
bà con Việt kiều, trong đó bao gồm những kẻ chống
Cộng tẩy chay, xa lánh, phỉ nhổ. Những kẻ từng trong
nội bộ của chúng cũng quay sang viết hồi ký, viết
sách, viết tự truyện, viết báo chửi chúng, vạch mặt
chúng. Mà ngày nay chúng cũng không còn dễ dàng thuê sát
thủ giết người diệt khẩu, lạm sát bừa bãi như
những năm 1980, những năm công nghệ thông tin còn lạc
hậu, chưa có điện thoại di động có thể chụp hình,
quay phim, chưa có Internet v.v. Trước sức mạnh của công
luận, chúng đã phải rời bỏ hang ổ cũ và lê thân tới
nơi ít đồng hương, khí hậu lạnh lẽo ở bang
Washington, và 1 thành phố u buồn như Seattle. Hầu như
chúng vác mặt đi gặp ai cũng bị chửi. Chúng còn bị
những phe phái chống cộng khác gọi chúng là VC nằm
vùng, nghi ngờ hay chụp mũ chúng là do Cộng sản Việt
Nam tạo ra. Chúng cũng dùng các phương tiện truyền thông
cáo buộc, kết tội, quy chụp, phản pháo lại bọn kia
là CS nằm vùng. Xét cho cùng, cái trò chụp mũ VC nằm
vùng lẫn nhau, quăng nón cối tứ tung là một trò đã
rất xưa như trái đất, đã có từ thời chống Pháp và
chống Mỹ trong vùng địch. Đối với chúng, chỉ có
tiền và lợi, và nếu mày có mâu thuẫn quyền lợi với
tao thì đích thị mày là 1 “thằng Việt Cộng nằm
vùng”.
Về quan hệ
với chủ Mỹ, kể từ khi quan hệ kinh tế, làm ăn, kinh
doanh giữa Việt – Mỹ càng thắt chặt thì Mỹ lại tỏ
ra lạnh nhạt hơn với con chó săn của mình. Khi chủ
tịch nước Nguyễn Minh Triết chính thức sang thăm Mỹ,
trước đó 3 ngày Bush đã gọi 3 tên Hoàng Cơ Định, Đỗ
Hoàng Điềm và một tên nữa đến Nhà Trắng và răn đe,
chỉ thị rằng “không được quậy”, “không được
lộn xộn”. Và Việt Tân thời gian sau đó đúng là rất
“ngoan”, án binh bất động không gây ra vụ gì cả.
Tới lúc Mỹ
không cần xài nữa thì Mỹ cũng sẽ vắt chanh bỏ vỏ
như với Al Qaeda mà thôi? Cùng là khủng bố như nhau có
lẽ chúng sẽ rất sợ bị làm thịt như Bin Laden. Nhưng
đó là 2 trường hợp khác, Bin Laden và Al Qaeda dám cắn
ngược lại Mỹ và họ có thực lực nhất định, còn
Việt Tân ư, Mỹ mà buông ra một cái thì Việt Tân chỉ
còn lại những nhà triệu phú đô la rủng rỉnh nhưng
không quyền không lực, không còn chút thực lực, sức
mạnh nào.
Việt Tân
cũng là một con chó săn trung thành thật sự chứ không
là loại dám lợi dụng Mỹ tức thời như bọn Taliban,
Al Qaeda, và dám cắn lại Mỹ. Việt Tân thì lệ thuộc
chính phủ Mỹ 100% và không bao giờ dám có ý nghĩ phạm
thượng với quan thầy chứ đừng nói là dám cắn ngược
lại ông chủ. Vì vậy Mỹ cùng lắm sẽ bỏ rơi chúng,
“quăng con giữa chợ”, chứ sẽ không vắt chanh bỏ
vỏ, giết chúng như đã giết Bin Laden.
No comments:
Post a Comment