ĐÔNG
LA
Tôi
đã viết: “Ngẫm nghĩ một tí thấy tên của mấy đứa
“lề trái” có vẻ hay hay. Phạm Viết Đào chuyên đào
bới rồi suy diễn đểu. Huy Đức Ôsin, kẻ đầy tớ cho
đồng tiền, nhìn lịch sử qua lỗ đồng xu. Duy Nhất
“nhìn khác” là nhìn bằng con mắt lác, có vẻ nhìn mọi
phía nhưng đều duy về phía quyền chức, xôi thịt. Còn
Huỳnh Ngọc Chênh, với tên Chênh thì được công dân
mạng đặt cho cái tên là “Dái lệch” vì luôn có cái
nhìn lệch lạc”.
Gần
đây khi Trương Duy Nhất được “xổng” tù, Chênh “Dái
lệch” viết bài “Trương Duy Nhất: Chính nghĩa
đứng về phía chúng ta”. Trong đó ý chính là đoạn
này:
“ "Anh
chiến đấu trên nguyên tắc như thế nào?" tôi hỏi,
Trương Duy Nhất nói: "Xuyên suốt trong hai năm, tôi
phải chiến đấu để cho họ thấy rằng tôi không có
tội mà tội phạm chính là những kẻ đã ra lệnh bắt
tôi, đã giam tôi và đã xử tôi. Ngay cái hình ảnh báo
Tuổi Trẻ đăng khi tôi bị đưa ra sân bay thì tôi cũng
đã gởi đến mọi người một thông điệp: Tôi không có
tội."
Anh
chỉ tấm hình lộng kiếng treo trên tường phòng khách và
nói: Tôi đã qua được cuộc chiến khốc liệt đó vì
tôi biết chính nghĩa đứng về phía chúng ta”.
Một
trong cái ngu chung của giới “rân trủ” nước ta là
không hiểu luật, họ đã bị bắt vì cố tình phạm pháp
cũng có nhưng không ít kẻ phạm pháp mà không biết. Một
trong những động cơ chính là vì tiền. Bởi nước ta
hiện có cái nghề kỳ lạ là “quấy rối ăn tiền”.
***
Huỳnh
Ngọc Chênh vốn có tham gia phong trào đấu tranh của học
sinh sinh viên trước giải phóng, nay vì trở cờ, Chênh
từng phải tự biện hộ như một kẻ ra đầu thú. Trong
bài TÔI
VÀ VIỆT CỘNG, Chênh kể: “Nói
về chống cộng, có lẽ tôi là người chống cộng từ
rất sớm. Không biết có đạt được danh hiệu người
chống cộng nhỏ tuổi nhất Việt Nam hay không, chứ hồi
ấy mới khoảng 6,7 tuổi gì đó, tôi đã có âm mưu và
hành vi chống Việt Cộng rất cụ thể rồi”.
Nhưng chỉ vì “Nhà
tôi là một gia đình Việt Cộng "toàn tòng" và
tôi là thằng bé sinh ra đã là Việt Cộng rồi mà tôi
nào có hay”.
Giai đoạn “xuống đường” đấu tranh, Chênh cũng chối
“tội” để tỏ ra là mình “trong sáng” trên con đường
đấu tranh “rân trủ” hôm nay: “dù
lúc ấy tôi biết rằng nhóm sinh viên chống Mỹ mà tôi
tham gia thuộc đường dây an ninh T4, cụm tình báo A
10 gì gì đó. Tôi dính líu với an ninh tình báo của
Việt Cộng đấy, mà tôi cũng nào có hay và có thiết
gì”.
Với
thành tích quấy rối, Huỳnh Ngọc Chênh đã được tổ
chức Phóng viên không biên giới (RSF) trao giải
“công dân mạng” (Netizen) năm 2013. Cái tổ chức này
trên http://vi.wikipedia.org/ cũng
có ý phê phán sự thiên lệch của nó: “Những
nhà phê bình cáo buộc tổ chức Phóng viên không biên
giới đã tường trình về việc phân biệt đối xử nhà
báo một cách có chọn lọc trước”.
Như “Việc
16 nhà báo bị giết chết trong lần NATO không kích đài
truyền hình Nam Tư RTS cũng không được nhắc đến trong
bất cứ một bản tường trình hằng năm nào của tổ
chức”,
v.v…
Tôi
đã viết: “Thời hiện đại quả nhiều chuyện lạ,
quấy rối, bịa đặt, lật lọng cũng là một cái nghề,
lại còn được vinh danh và “nổi tiếng thế giới”
nữa. Phải chăng 38 năm hòa bình trên đất nước ta là
lâu quá, đủ loại tổ chức ngoài biên giới đã không
chịu được nên đã phải bỏ tiền ươm mầm những hạt
giống đen để mong hoa lửa, trái bom rồi sẽ lại rơi
tiếp như ngày nào xuống dải đất chữ S thân yêu này.
Xem chừng họ học tập việc tuyên truyền của ta thời
chiến tranh rất tốt, mọi cá nhân, mọi chuyện đều
được khai thác triệt để; từ việc cấp tiền, kết
hợp đưa tin, đến vinh danh, trao giải thưởng”.
Huỳnh
Ngọc Chênh từng viết bài Bất
an. Tôi cũng đã viết: “nếu
trâu bò mà biết đọc thì chúng cũng có quyền tự hào
là chúng thông minh hơn Chênh. Vì có là trâu bò thì khi
thấy bom rơi đạn nổ, thịt nát xương tan cũng phải
khiếp vía mà chạy cong đuôi, chúng cũng biết chiến
tranh ngày xưa phải là bất an hơn những ngày hòa bình
hôm nay. Chứ đâu có như Chênh, dù thấy “đại bác bay
lạc vào nhà dân gây ra cảnh tang thương chết chóc thế
nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn không cảm thấy bất an”
và “Bây giờ sống trong hòa bình, mà hòa bình đã gần
40 năm rồi sao trong lòng cứ thắc thỏm bất an”.
Cố
tình viết một cách phi lý như trên, Chênh chỉ thể hiện
là một kẻ tráo trở có chủ đích, một kẻ cơ hội
xuyên tạc một cách trắng trợn. Nước ta 38 năm sau chiến
tranh với hận thù ngút trời nhưng chưa có một lần bom
nổ mà Chênh thấy bất an, còn nước Mỹ, hết nổ bom
của bọn khủng bố đến những vụ xả súng giết người
hàng loạt của chính dân Mỹ tàn sát đồng bào mình thì
Chênh có thấy bất an cho họ không?
Nhạc
sĩ Phạm Duy từng viết về ngày 30-4-1975: “Trong lòng
tầu chật cứng người tị nạn, bay từ vùng trời Saigon
qua Căn Cứ Clark ở Phi Luật Tân, suốt trong không trình
dài năm tiếng đồng hồ, không ai nói với ai một câu
nào cả! Mọi người ngồi im lặng và buồn rầu như
trong một đám táng. Một đám ma không có ai khóc ai vì
mỗi người tự đưa đám ngay chính thân xác của mình”.
Nhưng rồi theo BBC: “Nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân,
bạn tâm giao của nhạc sỹ Phạm Duy, nói ông "quá
khiếp" hận thù ở Mỹ và thấy "sướng hơn"
khi về VN”. Ông Nguyễn Phương Hùng, từng nhiều hận
thù với cách mạng, tình nguyện vào binh chủng Biệt động
quân để thoả chí “Tang bồng hồ thỉ nam nhi chí”,
khi sang Mỹ lại tích cực tham gia các hoạt động chống
cộng, nhưng ông đã khóc đến gần chục lần khi quay trở
lại tổ quốc, rồi tự thấy mình là kẻ có tội với
quê hương đất nước; và cho rằng ông Phạm Duy hạnh
phúc hơn ông Nguyễn Cao Kỳ vì được chết trên tổ
quốc, còn ông cuối đời cũng chỉ mong được chết như
Phạm Duy, tro xác ông rải ở đâu cũng được miễn là
trên đất nước Việt Nam thân yêu này!
Nhớ
lại Hội nghị APEC Việt Nam 2006. Trong cả 3 ngày có mặt
tại Hà Nội, sáng nào Thủ tướng Úc John Howard cũng dậy
sớm để đi bộ hai vòng quanh hồ Hoàn Kiếm. Nhiều người
dân Hà Nội đã nhận ra và vẫy tay chào ông, ông cũng
chào lại họ. Một ông TT nước ngoài ở một đất nước
xa lạ sao ông chẳng có bất an gì cả mà Chênh lại bất
an?
Vì
Chệnh có cái nhìn lệch như thế, đến một người sống
dưới chế độ cũ là Hàn Giang Trần Lệ Tuyền cũng
đã cho: “Huỳnh Ngọc Chênh đã bịa đặt ra những
câu chuyện trong bài viết: “Bất An”” và:
“Huỳnh Ngọc Chênh đã viết những điều hoàn
toàn LÁO”!
***
Cũng
với cái nhìn lệch và “láo” như trên, nay Chênh ca ngợi
chính nghĩa của “Nhất Lác” mới xổng tù! Giờ ta thử
xem lại cái “chính nghĩa” của “Nhất lác” xem nó
tròn méo thế nào?
Còn
nhớ khi Trương Duy Nhất bị bắt, một bạn có
nickname Đỏ viết:
“Aha,
Nhất bị tóm rồi! Xin lỗi, Đỏ không thể
hoãn lại sự sung sướng được. Giá list tù có thêm tên
Ba Sàm, Huỳnh Ngọc Chênh, Xuân Diện, ắt đất nước
trọn niềm vui hơn… Trong lúc chờ đợi quý cấp xem xét,
Đỏ hẵng cứ vui với niềm vui rất chủ quan, rất hồn
nhiên của mình trước đã”.
Tôi cũng viết: “Dù
biết theo “chủ nghĩa đạo đức” không nên vui mừng
trước nỗi bất hạnh của người khác, nhưng quả thật
tôi không thể “giấu lòng mình” được. Làm sao mà
không “nhẹ cả người” khi có việc đó trước cái
tình trạng nước ta, mượn ý của cụ Trần Hưng Đạo
diễn tả cho thêm phần ấn tượng: Chúng ta sinh ra
vào thời loạn chữ, lớn lên gặp cảnh trắng đen lẫn
lộn, thiện ác bất minh, đọc rắn rết rân trủ ngang
dọc trên mạng, uốn tấc lưỡi cú diều, lấy con mắt
nhìn qua lỗ đồng xu mà bôi đen, lộn ngược lịch sử!”.
Còn
Nhất từng khẳng định Công an không thể bắt anh ta. Vì
anh ta công khai tên tuổi, nói thật. Vì người ta không
thể bắt một người vì nêu chính kiến cá nhân, dẫu
những ý kiến đó là chỉ trích và có thể làm người
khác tức giận!
Có
điều Nhất không hiểu rằng Hiến pháp quy định người
dân có quyền tự do ngôn luận nhưng phải nói đúng và
không có động cơ xấu. Nhưng Nhất lại sai và cố tình
sai. Người ta có thể châm chước một vài lần, do dốt,
do vô tình; đằng này Nhất lại sai có hệ thống còn gây
ra hậu quả nghiêm trọng. Đó là việc tác động làm mất
ổn định chính trị tư tưởng, gây ra nguy cơ cho an ninh
quốc gia.
Nhất
đã từng đăng bài Từ
Marx đến Văn Giang của ông Phạm Ngọc Cương
ở Canada. Bài này ông Cương đã cho Mác là “phản
động”. Ai cũng biết nước ta xây dựng thể chế, điều
hành mọi mặt kinh tế, xã hội dựa trên cơ sở lý luận
của Chủ nghĩa Mác. Vậy việc Nhất đăng một bài
vừa dốt vừa phản động thì là hành vi phản động chứ
không thể là sai lầm vặt được! Còn không biết mình
sai thì chỉ là một kẻ ngu mà thôi!
Nhất
cũng từng viết bài “Tổng Bí thư và Thủ tướng nên
ra đi”.
Tôi
đã viết một thằng nhóc con, kiến thức đong chưa đầy
vỏ hến, với những chuyện đại sự quốc gia mà dám
phét lác thì thật là điếc không sợ súng! Nước ta nói
chung còn nhiều sai sót, tệ nạn nhưng tổng thể vẫn
đang tăng trưởng. Việc Nhất kêu gọi nguyên thủ quốc
gia từ chức là ý kiến ngông ngạo nhằm kích động dư
luận, là hành động làm mất ổn định chính trị, gây
nguy cơ cho an ninh quốc gia! Khi phê phán những yếu kém
của nước ta thì cũng cần phải biết so sánh, trên thế
giới sau “cách mạng dân chủ”, nhiều nước lại có
bom rơi, đạn nổ. Nhiều nước phương Tây từng sung
sướng đang oằn mình gánh nợ công. Các tiệm thuốc Hy
Lạp không bán thuốc mà bán giày dép. Còn nước Mỹ,
theo VietNamNet: “Cục
Thống kê dân số Mỹ đưa ra vào hôm thứ Tư (14/11/2012).
Theo đó, … số lượng dân nghèo của Mỹ đã vọt lên
mức 49,7 triệu người”.
Một trong những hậu quả nặng nề của chính sách ngoại
giao Mỹ là số binh sĩ tự sát tăng cao kỷ lục. Năm
2012, số binh sĩ Mỹ tự sát là 349 người; từ tháng 1
đến tháng 4 năm 2013, cứ trung bình 17 tiếng lại có 1
lính Mỹ tự tử mà phần lớn là từng tham chiến ở
Iraq và Afghanistan do đã bị trầm cảm. Nói vậy không
phải là theo cách nhìn chia phe của thời chiến tranh lạnh
ta tốt, địch xấu, mà tôi chỉ muốn nói với mọi người
rằng cần phải nhìn nhận mọi việc một cách toàn diện
và khách quan. Không nên có cái nhìn “lác” như những
người như Nhất, thường khoét sâu những tệ nạn của
nước ta để quấy rối. Molang đã
vẽ “chân rung” Nhất rất chính xác như sau:
“cái
khoản khai thác chức năng tạo dư luận xã hội theo chiều
hướng đối nghịch với chính quyền của Nhất thì lại
quá thành thạo. Trên “Góc nhìn khác” của Nhất đầy
rẫy những thứ hỗn láo như kiểu chê ông Chủ tịch
nước là hèn hạ. Phán quyết ông Tổng Bí thư và Thủ
tướng nên ra đi. Dạy bảo ông Trưởng ban Nội chính
Trung ương nên về hưu. Chấm điểm Thủ tướng. Định
hướng dư luận bỏ phiếu tính nhiệm những nhân vật
chóp bu bằng sự tín nhiệm của đám thâm thù chế độ.
Tung hô những kẻ như Uyên, Kha là anh hùng…”.
***
Một
trong những phẩm chất quan trọng nhất của nhà báo là
trung thực nhưng không ít lần Nhất có cái nhìn xuyên
tạc, đểu cáng. Khi có một hình ảnh một thầy giáo cúi
xuống tỏ thái độ quan tâm đến một em học sinh vì em
thấp do khuyết tật phải ngồi trên xe lăn, trong dịp bà
Phó Chủ tịch nước đến thăm trường nhân ngày Nhà
giáo Việt Nam 20-11. Nhưng Nhất lại nhìn “lác” ra thế
này: “Trên
bục, trước hàng nghìn học sinh, một thầy giáo cà vạt
vét tông phẳng phiu chắp hai tay cúi gập mình trước bà
Doan… Một hình ảnh hèn mạt về tư thế người
thầy”. Hòa
Bình đã phải cáu lên chửi Nhất là thằng “đốn
mạt”!
Trong
vụ Nick Vujicic, khi Nick kết thúc bài diễn thuyết, bà Phó
Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan đến bên Nick chúc mừng,
tặng quà lưu niệm. Vậy mà “Nhất lác” viết thế
này:
“Nick
Vujicic đã không chỉ truyền dạy cho lớp trẻ nghị lực
sống, mà còn dạy cho bà Phó Chủ tịch nước Việt bài
học lớn quá xấu hổ và đầy mai mỉa về văn hóa ứng
xử”. Bởi có chuyện buổi diễn thuyết tại Mỹ
Đình (Hà Nội) bị mưa, Nick Vujicic không chịu cho người
cầm dù che, chịu ướt hào hứng giao lưu, diễn thuyết
trong mưa. Bà Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan bước
lên khán đài trao tặng Nick Vujicic một tấm chân dung Bác
Hồ, có hai người cầm dù che mưa. Nhất viết: “Tôi
thấy xấu hổ cho bà Doan. Bà có biết người tàn tật
phải là người được ta giúp đỡ che chở trước. Bà
là người tay chân lành lặn sao lại phải có người che
ô cho mình, trong khi đứng đấy suốt trời mưa, một
người tàn tật như Nick lại ‘ dầm mưa’ để nói về
sự chở che nhân ái của con người với nhau?”
Về
việc này Hiệu
Minh cũng viết: "Bà
Doan chưa được học về lễ ngoại giao tối thiểu. Nếu
anh Nick không dùng ô thì bà cũng không nên nhờ người
khác che ô".
Tôi
đã tức giận trước bọn lưu manh chữ nghĩa này nên
viết:
“Chúng
mày phải biết bà Phó Chủ tịch nước là một yếu
nhân, có tiêu chuẩn bảo vệ, dạng như Đức Giáo Hoàng,
các nguyên thủ buộc phải đi bằng xe chống đạn, có vệ
sĩ hộ tống, bảo vệ. Về con người, bà Doan là phụ
nữ, mưa ướt quần áo sẽ rất khó coi trước đám đông;
về tuổi, bà là một bà già, mưa lạnh rất độc, có
thể làm người cao tuổi cảm lạnh, thậm chí có thể
chết bất đắc kỳ tử vì đột quỵ hoặc nhồi máu cơ
tim nếu bị huyết áp cao! Còn Níck là người khiếm
khuyết chứ không phải tật nguyền, anh chàng còn trẻ và
rất khỏe. Anh chàng đang diễn thuyết cũng như đang diễn,
đang chơi bóng vậy, mưa ướt không sao cả, chỉ làm tăng
ấn tượng tốt cho anh chàng mà thôi, nên Nick đã không
cần che dù! Nên viết như trên thì thật là một lũ
mất dạy, bố láo, lưu manh, ngu xuẩn; sâu bọ rắn rết
mà đòi nói chuyện đạo lý, văn hóa!”
Cái
“đạo đức” bất nhân của “Nhất lác” là thế!
Một kẻ bất nhân thì lấy đâu cái hành động chính
nghĩa, có chăng chỉ có “chính nghĩa” theo cái nhìn của
bọn “ngưu tầm ngưu mã tầm mã” lệch lạc như Chênh
“Dái lệch” mà thôi!
Nguồn: http://donglasg.blogspot.com
No comments:
Post a Comment