Hàng
năm, cứ mỗi dịp sắp vào tháng Tư, các cụ cờ
vàng Cali lại ra rả ca bài ca “cuốc hận”. Vài năm
gần đây các cụ còn nâng cấp lên thành hàng“đại
lễ”. “Đại lễ cuốc hận”! Hức, hức, hức!
Trước
hết, từ đầu tháng Ba, các cụ đã phải chay đua
trong việc xin chính quyền sở tại để trúng thầu
khoản đăng cai tổ chức “đại
lễ”. Để chậm, thể nào cũng có hội đoàn
quân dân cán chính nọ kia đâm ngang phá thối, vì lâu
nay, họ cũng nhấp nhổm nhòm ngó cái món hời
này, nhưng vì chậm chân nên đã bị các cụ nẫng
mất.
Trúng
thầu rồi thì các cụ đã đủ tư cách đi phát tờ
rơi quyên góp, kèm theo bán cờ vàng để mà gỡ
vốn. Công việc này không khó lắm vì các cụ bán
cờ và quyên góp đều thủ sẵn những chiếc mũ
cối “Việt
gian nằm vùng”sẵn sàng chụp cho "quý đồng
hương" mỗi khi chúng tỏ thái độ rút ví một
cách ... tần ngần.
Có
tiền, thì trước hết các cụ xẻo ra một phần,
ra chợ sida mua sắm binh phục, lon lá, súng nhựa và
huy chương, cụ nào trước là lính trơn lính lác nay
sắm lon úy, cụ nào trước úy nay sắm lon tá, còn
tá thì vô tư đeo lon tướng. Thế cũng khiêm nhường
chán vì bốn mươi năm nay các cụ tuy có tuân
theo "vận nước" mà
tạm thời “thoát
y” chứ vẫn quyết chưa chịu "giải
ngũ" ,
thì các cụ vẫn được lên lon là phải lắm.
Nếu
các cụ có “trưng
dụng” được
một vài cái xe Jeep để “phục
hoạt”diễu binh thì càng hoành tráng, không thì
chừng đó cũng đủ cho các cụ đóng vai kép nhất
rồi.
Đúng
ngày đúng tháng thì các cụ lên sân khấu sụt sùi
đọc đít cua, bày tỏ nỗi niềm “cuốc
hận”. Đít cua bao giờ cũng mở đầu bằng việc
kể lể những năm tháng bi thương và kết thúc
bằng việc mời các quý huynh trưởng và quý đồng
hương đến ủng hộ bữa cơm ái hữu tại nhà hàng
XYZ với giá 30USD/ phần, nhằm gom xiền để "giải
thể cộng sản và yểm trợ hải nội dân chủ".
Diễn
xong vai “bi” thì các cụ sẽ chuyển sang vai “hùng”,
hay nói chính xác hơn là vai "hài". Ấy là
các cụ sẽ "riễu binh" với
súng nhựa và móm mém cười mỗi khi có dịp quay
video hoặc chụp ảnh. Đến chiều thì các cụ phớn
phở gọi nhau đi "ăn" tiệc "cuốc
hận". Khỏi cần phải hỏi sao các cụ
đang "hận" mà
lại hào hứng với việc "ăn"? Thì
không "ăn" lấy
đâu ra sức mà "hận"? Vả lại, chẳng
mấy khi được bữa đánh chén, trước hết cứ
phải lấy no say làm "cứu cánh" cái
đã. "Ăn" xong,
tính tiền, còn thừa bao nhiêu thì các cụ lại dành
cho sự nghiệp "giải thể cộng sản",
nghĩa là để lần sau"ăn" tiếp.
Và nếu còn dư chút đỉnh thì các cụ mới dành
cho "yểm trợ hải nội dân chủ".
Và
đâu mất tiệt rồi, cái "cuốc hận” hồi
sáng vừa mới sụt sùi?
Tôi
thấy cần phải nhắc ngay, không có các cụ mải ăn
lại quên béng mất.
Các
cụ hận gì? À các cụ “hận” cái
sự “Việt
cộng cưỡng chiếm miền Nam”, có cụ lại
bảo "hận"“miền Bắc xâm lược miền
Nam”.
Ừ
thì, các cụ thua chạy tụt quần, nên các cụ "hận".
Cũng phải. Nhưng 40 mươi năm rồi, mà các cụ chưa
bớt cay cú. Mà thật, các cụ có cố gắng đến
mấy trong việc mồm loa mép giải bôi xấu Việt
cộng thì cũng có làm thay đổi được đâu, cái sự
thực hiển nhiên là họ, chính họ, chỉ họ đã thực
hiện được cái việc mà dân tộc đòi hỏi, là
thống nhất đất nước?
Trừ
phi các cụ tự nhận là con cháu Trần Ích Tắc
hoặc Lê Chiêu Thống thì các cụ mới không muốn
đất nước Việt Nam thống nhất, phải không ạ?
Hay
là chỉ có Việt cộng mới có ý chí thống nhất
đất nước, còn cờ vàng các cụ thì không?
Không
đâu ạ, mời các cụ xem, thời ông Diệm, các cụ
đòi Bắc tiến đây này:
Tem thư phát hành thời Ngô Đình Diệm, khẩu hiệu "Toàn dân đoàn kết, chuẩn bị Bắc tiến", với "mục tiêu cắm cờ" là vị trí Thủ đô Hà Nội trên bản đồ và chùa Một Cột.
Pano tại công trường Lam Sơn, Saigon, phía sau là Nhà hát thành phố bây giờ.
Tem thư phát hành thời Ngô Đình Diệm, khẩu hiệu "Toàn dân đoàn kết, chuẩn bị Bắc tiến", với "mục tiêu cắm cờ" là vị trí Thủ đô Hà Nội trên bản đồ và chùa Một Cột.
Pano tại công trường Lam Sơn, Saigon, phía sau là Nhà hát thành phố bây giờ.
Vậy
thì can cớ gì mà các cụ lại "hận"? Khi
"giấc mơ" của các cụ đã được Việt
cộng thực hiện giúp cho?
Và
nếu ông Diệm hay ông Thiệu nói trên, là chưa đủ
để "dỗ" các cụ nguôi ngoai hờn tủi, thì
đành mời các cụ nghe lại lời tướng Nguyễn Cao
Kỳ, cựu Phó Tổng thống của các cụ, trả lời
phỏng vấn VTV1, ngày 30-4 cách đây 10 năm trước:
“Tôi
vẫn nói với các anh em hải ngoại, tôi đã cùng chiến
đấu với họ, và họ cũng như tôi đều mong muốn
có một cái chiến thắng cuối cùng để mình thống nhất
xứ sở, bởi vì đó là nhiệm vụ của mỗi người công
dân Việt.
Nhưng
bây giờ tôi và họ không làm được việc đó, những
người anh em phía bên kia làm được thì bây giờ phải
chấp nhận đó là lịch sử.
Đất
nước đã được thống nhất rồi, bây giờ còn ngoái cổ
bảo phục quốc, nước Việt Nam có mất vào tây tàu đâu
mà nói phục quốc, chưa kể một số người cho là 3
triệu người hải ngoại không thể nhân danh tổ quốc
Việt Nam để nói chuyện với đất nước Việt Nam.
Những
chuyện phi lý như vậy, tôi bảo, nếu thật sự họ yêu
nước thì phải ngồi im suy nghĩ, biết suy nghĩ đừng
hành động đi theo một lũ côn đồ, một lũ hám danh, hám
lợi lừa gạt mọi người. Cứ nhân danh chính nghĩa
quốc gia, nhân danh tự do dân chủ, nhân danh chống cộng
để đi lừa gạt người ta, tôi
phải nói sự chống đối ở bên này nó to tiếng, nó ồn
ào lắm nhưng rất thiểu số, nếu mà người nước ngoài
hoặc người trong nước cứ nhìn vào những người hề
đó mà nói đây là hải ngoại thì đó là nhầm, thật sự
là nhầm.
Đã
30 năm rồi người Việt hải ngoại chưa có một tổ chức
thống nhất. Mặc dù hằng ngày trong 30 năm liền bất cứ
địa phương nào, bất cứ một ông chính trị nào, một
tờ báo nào, một ông bình bút nào đều ra rả 30 năm nói
rằng: Chúng ta có sức mạnh, chúng ta có trí tuệ, chúng
ta có chất xám, chúng ta có tiền. Bây giờ chúng ta chỉ
cần đoàn kết là chúng ta có một sức mạnh để hỗ
trợ cho sự thay đổi trong nội địa.
Nhưng
từ 30 năm nay chưa bao giờ hải ngoại làm được điều
đó, và tôi nghĩ là không bao giờ có thể làm được.
Tại sao không thể họp lại như vậy? Là bởi vì
kinh nghiệm 30 năm cho thấy nếu tất cả tiền tụ lại
cho một anh thì anh ý mang tiền đi trốn luôn. Những
khuôn mặt mới 30 năm của hải ngoại toàn là những
anh kèo, anh cột, toàn những anh gian lận nên người hải
ngoại không tin được và bây giờ đóng hề đóng
tuồng, nhưng đều là tuồng hề hạng bét”.
Nguồn
KBCHN.NET
No comments:
Post a Comment